Rất đáng suy ngẫm

Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù kẻ phàm tục hay kẻ tu hành
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn tự trong tâm?
 Đất ôm cho những hạt nảy mầm
 Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
 Thì chắc gì, ta nhận ra ta !!!!

TÀI KHOẢN VÔ GIÁ

Có một ngân hàng, mỗi buổi sáng, cung cấp vào tài khoản của bạn 86.400 USD.
Số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác.
Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày.

Bạn sẽ phải làm gì ?
Sử dụng hết số tiền đó, dĩ nhiên !  Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như vậy.

Tên ngân hàng là THỜI GIAN.
Mỗi buổi sáng, ngân hàng này cung cấp cho bạn 86.400 giây.
Vào mỗi buổi tối, ngân hàng sẽ xóa bỏ, coi như bạn mất,
thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt.
Ngân hàng không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản.
Cũng không cho phép bạn bội chi.
Mỗi ngày, ngân hàng lại mở một tài khoản mới cho bạn.
Mỗi tối nó lại hủy hết những gì còn lại trong ngày.
Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày,
người bị mất chính là bạn.
Không có chuyện quay lại ngày hôm qua.
Không có chuyện tiêu trước cho "ngày mai"
Bạn phải sống bằng những gì bạn có trong tài khoản ngày hôm nay.
Hãy đầu tư vào đấy bằng cách nào đó,
để bạn có thể nhận được nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và thành công nhất !
Đồng hồ vẫn đang chạy.
Hãy cố thực hiện thật nhiều trong ngày hôm nay.
Để biết được giá trị của MỘT NĂM,
hãy hỏi một học sinh bị ở lại một lớp.
Để biết được giá trị của MỘT THÁNG,
hãy hỏi một người mẹ sinh con thiếu tháng.
Để biết được giá trị của MỘT TUẦN,
hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo..
Để biết được giá trị của MỘT GIỜ,
hãy hỏi những người yêu nhau đang mong chờ được gặp nhau.
Để biết được giá trị của MỘT PHÚT,
hãy hỏi một người bị lỡ chuyến tàu.
Để biết được giá trị của MỘT GIÂY,
hãy hỏi một người vừa thoát khỏi một tai nạn.
Để biết được giá trị của MỘT PHẦN NGÀN GIÂY,
hãy hỏi người vừa nhận được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic.
Hãy quý trọng từng giây phút mà bạn có !
Và hãy nên quý thời gian hơn nữa
Bởi vì bạn đang chia sẻ thời gian đó với ai đấy thật đặc biệt đối với bạn,
đủ đặc biệt để có thể chia sẻ thời gian của bạn.
Và hãy nhớ rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả.
Ngày hôm qua dã là lịch sử. Ngày mai là một bí ẩn.
Hôm nay là quà tặng. Cũng vì vậy mà nó được gọi là PRESENT !
( có nghĩa là HIỆN TẠI, mà cũng có nghĩa là QUÀ TẶNG ).
Bạn bè thật sự là một loại nữ trang quý hiếm.
Họ khiến bạn mĩm cười và khuyến khích bạn thành công.
Họ lắng nghe bạn, họ chia sẻ với bạn những lời khen tặng,
và họ luôn muốn mở trái tim ra với chúng ta.   
(Sưu tầm)

“Triết lý tình yêu” của chú bé 10 tuổi

Lời nhắn gửi của một cô gái đến các chàng trai yêu mà chưa dám ngỏ lời...

Có một chàng trai khỏe mạnh, không sợ gì hết. Chỉ sợ duy nhất cô gái mà anh yêu nên anh cứ giữ mãi mối tình câm, không dám nói ra vì mắc cỡ. Ba tháng sau khi nghe “chỉ dẫn” của cậu bé hàng xóm 10 tuổi, chàng trai làm đám cưới với cô gái.

Trên đây chỉ là một trong nhiều “chiến tích” kỳ diệu của cậu bé Dũng giàu tình cảm, nhân vật chính trong truyện Vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ (Nguyễn Ngọc Thuần, NXB Trẻ, năm 2004). Đó là một truyện thiếu nhi khiến nhiều người lớn trong đó có tôi thích mê.

Tôi thích tình yêu cuộc sống lan tỏa trong những trang viết trong trẻo và đặc biệt ấn tượng với “triết lý tình yêu” mà cậu bé Dũng “lên lớp” cho chú hàng xóm tên Hùng. “Mẹ cháu nói khi yêu ai phải nói cho người ta biết, người ta rất mừng” - Dũng đã nói với chú Hùng điều mà mẹ cậu bình luận khi thấy chú cứ lảng vảng trước nhà cô gái mình yêu mà không dám nói gì. Dũng bảo: “Chú nói yêu cô Hồng, cô sẽ không la chú đâu”.

Ừ nhỉ, có lẽ là có rất ít người con gái la hét khi người ấy ngỏ lời với mình, kể cả khi mình không ưng người ta. Nhưng tại sao các đấng nam nhi đại trượng phu không biết sợ điều gì lại sợ nói câu tỏ tình với cô gái mình thương trộm nhớ thầm nhỉ?

Tôi nghĩ không phải là các chàng quá nhút nhát nên không dám ngỏ lời với người mình yêu. Mà bởi các chàng sợ - sợ bị từ chối, sợ cảm giác thất bại, sợ một câu trả lời không mong đợi.

Nhưng nói gì thì nói, ngỏ lời vẫn là cách nhanh nhất để “thông báo” cho đối phương biết tình cảm của mình. Mình cứ có ý, có tứ này nọ, làm mọi cách để mong người ta hiểu được tình cảm của mình, nhưng ba từ giản dị nhất lại không nỡ thốt ra thì làm sao người ta hiểu được.

Nói ra ba từ ấy mình sẽ dò biết được tình cảm của người ta với mình. Nếu người ta đón nhận thì quả là niềm hạnh phúc mà mình đang mong đợi. Nếu người ta chối từ mình cũng hiểu được ý tứ của người ta. Nhưng điều quan trọng nhất là đã nói ra được điều cần nói để sau này không phải nuối tiếc “giá như...”.

Tôi đã đọc được điều này trong một bài viết về tình yêu: “Ta đau khi yêu một người nhưng không được đáp lại. Nhưng nỗi đau lớn nhất là khi bạn yêu một người nhưng không đủ can đảm để cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào”.

Tôi lại nhớ đến nickname rất ấn tượng của một nữ nhà văn trẻ - neuyeuthiphainoi.

Ừ nhỉ, yêu thì phải nói ra! Chuyện giản dị thế thôi mà.

THƯƠNG VŨ – Tuoi tre online

Thơ tặng thầy cô giáo

Chúc người dìu dắt tương lai,
Mừng vui lớp lớp nay mai giúp đời…
Thầy như sóng ngoài biển khơi,
Cô như tia nắng mặt trời lung linh…
Nhân gian đầy ắp bình minh,
Ngày ngày tiếp bước học sinh nên người
Nhà nhà rộn rã tiếng cười,
Giáo viên ngày lễ hai mươi đến rồi…
Việt Nam toàn cõi bồi hồi…
Hai từ thân thiết bao đời dựng xây
Mươi mười đã rõ ơn này…
Tháng năm vun đắp hăng say đong đầy.
“Mười năm là tết trồng cây,
Một trăm năm mãi… hăng say trồng người”  
 
(Sưu tầm)